拼音wáng fēng
注音ㄨㄤˊ ㄈㄥ
繁体王風
王 [ wáng ] 基本解释:◎古代指统治者谓以仁义取得天下。例如~天下。~此大邦。 详细解释:动词 1.统治、领有一国或一地。 英文 :rule; 引证 :王此大邦,克顺克比。 —— 《诗·大雅》欲王关... [更多解释]
风 [ fēng ] 详细解释:动词 1.吹拂 。 英文 :blow; 例如 :春风风人。 2.比喻感化。 英文 :reform a misguided person through persuasion, etc... [更多解释]
wàng fēng
wáng fēng
hóu sūn wáng
mǎ wáng
shí yǔ wǔ fēng
fēng shí bā yí
bǎi huā wáng
hē xī běi fēng
hē fēng
ná fēng yuè yún
jǔ fēng
kàn fēng
wén fēng ér dòng
wén fēng ér táo
wén fēng xiǎng yīng
wén fēng ér qǐ
zǒu fēng
pǎo fēng
dūn fēng
dūn fēng yǎn
yín fēng
yǒng cháo fēng yuè
xī fēng yǐn lù
xī fēng
xī xī běi fēng
tuī wáng
tuī fēng
tí fēng
bǔ fēng
wén fēng zì dùn
王风,拼音是:wáng fēng。意思是: ①.王者的教化。②.《诗》十五国风之一。东周洛邑之诗。周平王东迁,王室之尊与诸侯无异,其诗不能复雅,故贬之,谓之王国之变风。见汉郑玄《诗谱》。其音哀以思,后以象征王道之衰微。